28 C
Hanoi
Thứ Tư, Tháng Bảy 3, 2024

Great-power politics In Ukraine, Biden must relearn Truman’s lessons from the cold war

Great-power politics
In Ukraine, Biden must relearn Truman’s lessons from the cold war
America once again seeks to curb Russia and China without blowing up the world
Joe biden entered the White House last year styling himself on Franklin Roosevelt. The better model today might be Harry Truman. His words to Congress 75 years ago this month—“It must be the policy of the United States to support free peoples who are resisting attempted subjugation by armed minorities or by outside pressures”—girded America for the cold war. Those words have a new resonance as Ukraine, helped by the West, battles to resist Russia’s month-old invasion.

As in the 1940s and 50s, the world is separating into distinct blocs. The Eurasian giants, Russia and China, are again making common cause. America is seeking to counter them by mustering allies around their periphery, from Europe to Japan. Truman’s America was engaged in a fight against communism; Mr Biden sees a global contest against autocracy. The cold-war strategy of “containment” is being studied for the current age.

This arouses dread, but also hope. Dread, because of the return of war in Europe, renewed big-power confrontation and the increased risk of nuclear conflict. Hope, because Russia’s military incompetence, Ukraine’s valour and the West’s newfound unity raise confidence that the American-led liberal order can prevail. Writing in American Purpose, an online magazine, Francis Fukuyama of Stanford University, who in an earlier bout of optimism coined the notion of the “end of history” about the demise of the Soviet Union, goes so far as to predict that Ukraine will inflict “outright defeat” on Russia and make possible a “new birth of freedom”.

Mr Biden’s strategy will become clearer in the coming days. On March 24th he was due to take part in a trio of summits in Brussels with the leaders of nato, the European Union and the g7. The signs are he will steel the allies for a long struggle. “This war will not end easily or rapidly,” said Jake Sullivan, his national security adviser, on March 22nd. The West would stand by Ukraine “for as long as it takes”.

Another signal will be the president’s request for more defence spending in the coming financial year, expected to be sent to Congress next week. A succession of formal strategy documents—for national security, defence and nuclear posture—will follow after hurried redrafting. For Robert Gates, a former American defence secretary, the war “has ended Americans’ 30-year holiday from history”. Ahead lies a two-front contest, against both Russia and China. “A new American strategy must recognise that we face a global struggle of indeterminate duration against two great powers that share authoritarianism at home and hostility to the United States,” he wrote in the Washington Post.

Strategists are reaching for the annals of the cold war. Is Vladimir Putin’s invasion akin to the Soviet Union’s blockade of Berlin in 1948, the start of the Korean war in 1950 or the Cuban missile crisis of 1962? Some are re-reading George Kennan, the American diplomat whose “long telegram” from Moscow in 1946 set the intellectual foundation for containment. American “unalterable counterforce”, Kennan argued in a later essay, could hasten “either the break-up or the gradual mellowing of Soviet power”. In practice containment involved more than the high-minded means Kennan imagined, such as the Marshall plan to rebuild Europe. It also involved coercive instruments: military alliances and build-ups, nuclear standoffs, proxy wars and much else short of a direct conflict.

Dean Acheson, Truman’s secretary of state, wrote that America’s task after 1945 was “just a bit less formidable than that described in the first chapter of Genesis. That was to create a world out of chaos; ours, to create half a world, a free half, out of the same material without blowing the whole to pieces in the process.”

Mr Biden’s burden is to prevent the world from reverting to chaos, and to preserve as much of the free portion as possible. Russia today may be a lesser foe than the Soviet Union, “a wounded empire” rather than a superpower with a global ideology and a semi-autarkic economic hinterland, as Eliot Cohen of Johns Hopkins University notes. Yet China is a greater challenger, not least in economic terms. Its navy is already larger than America’s, and it is fast expanding its nuclear arsenal.

To judge Mr Biden, then, consider three measures: first, how he deals with Russia; in the longer term, how he confronts China; and, throughout, how he carries his profoundly polarised country.

Vladimir the terrible

Team Biden had no illusions about Russia. Its early warning about the invasion of Ukraine, and its release of intelligence about the Kremlin’s plans, were innovative and prescient. It denied Mr Putin a pretext, and primed allies to respond forcefully, both by arming Ukraine and by imposing severe sanctions on Russia. Like Mr Putin, however, Mr Biden may have underestimated Ukraine. On the eve of war America seemed to think that, at best, Ukraine might become another Iraq or Afghanistan, easy to invade but hard to control. Instead Russia has found it surprisingly arduous to take Ukraine’s cities, even as it pulverises them. The longer the horrors go on, the greater the cries for the world to stop them.

At their summits in Europe, the Western allies will resolve to strengthen nato’s defences, provide more weapons to Ukraine and increase economic pressure on Russia. Above all, American officials say, they will stiffen their sinews for a long contest as economic pain spreads.

How far dare the allies go in waging a proxy war against a nuclear power? The answer keeps shifting. In 2014, when Russia took a first chunk of Ukraine, America declined to provide weapons. It later began to deliver anti-tank missiles. Now it is shipping small anti-aircraft weapons and drones. Soon it may facilitate the supply of longer-range air-defence missiles.

Yet there are limits. When Mr Biden vows that America will defend “every inch” of nato’s territory he declares, in effect, that American forces will not defend any inch of Ukraine’s. To get involved directly, says Mr Biden, would be “World War III”. He has refused calls to impose a no-fly zone over Ukraine, act as the intermediary for Polish mig-29 jets or even supply American-made Patriot anti-aircraft batteries.

The point at which America becomes a “co-combatant” will not be decided by lawyers but, ultimately, by Russia. The Kremlin has given notice that arms convoys to Ukraine would be legitimate targets. It has bombed sites close to Poland.

History suggests the boundaries of proxy conflicts can be dangerously fuzzy. Chinese “volunteer” forces fought against American troops in the Korean war of 1950-53, when America considered using atom bombs against them. Russians manned anti-aircraft batteries and, perhaps, flew missions against American aircraft in the Vietnam war of 1955-75.

“During the cold war the United States and the Soviet Union were at daggers drawn but usually did not stab each other directly,” explains Richard Fontaine of the Centre for a New American Security, a think-tank in Washington. Mr Putin has rattled his nuclear sabre, but American officials say they have detected no change in Russia’s nuclear posture, nor have they changed theirs.

Mr Biden’s caution in Ukraine contrasts with his almost careless talk about defending Taiwan against China. Last year Mr Biden said America had a “commitment” to defend the island. America’s “strategic ambiguity”, whereby it promises to help Taiwan defend itself but will not say whether it would intervene directly, has become less ambiguous.

Nobody can say quite why America seems readier to risk “World War III” for Taiwan than for Ukraine. Perhaps the danger in Ukraine is concentrating minds. Some note that America has no alliance with Ukraine, a non-nato country, whereas it has a semi-obligation to Taiwan. The island’s important semiconductor industry is a consideration. The main reason is that America considers China, not Russia, to be the greatest danger.

“Russia is the acute threat. But China is the pacing challenge, the only country able to challenge the United States systemically,” says a senior American official. “Nothing about the crisis in Ukraine has changed that.” Or, as one diplomat puts it, “Ukraine is the tsunami; China is climate change.” America’s response in Europe contributes to alliance-building, says the envoy; it will expect Europeans to help in Asia.

The fact that Australia, Japan and other Asian countries have imposed sanctions on Russia is a sign of their fears about the war’s wider repercussions. American military chiefs have warned that a Chinese invasion of Taiwan could happen before the end of the decade. A successful Russian attack on Ukraine might have emboldened China. Now that Russia is bogged down, the danger may have receded.

Russia and China have declared that their friendship has “no limits”. America is hoping that Xi Jinping, China’s leader, will now have second thoughts. In a video summit on March 18th Mr Biden issued a threat to impose sanctions on China if it came to Russia’s aid. One aim of Mr Biden’s trip this week is to push Europeans to deliver the same message at the eu-China summit on April 1st. China maintains the fiction that it is neutral, so could in theory distance itself from Russia. Few in Washington think Mr Xi is prepared to let Mr Putin fail. But America now sees “an opportunity to deal a strategic blow to Russia, and an opportunity to make Russia increasingly a strategic burden for China,” the official says.

Home alone

On the home front, foreign-policy types give Mr Biden high marks for his handling of the crisis. Opinion polls suggest his actions are in line with the public’s views: support Ukraine and impose sanctions on Russia, but don’t send American troops or shoot down Russian planes.

Yet Mr Biden is not enjoying much of a “rally round the flag” bounce. A YouGov poll for The Economist, conducted on March 19th-22nd, found that 41% of those surveyed approved of his foreign policy, whereas 49% disapproved. Asked about his ability to handle an international crisis, just 33% said they were confident and 48% were uneasy. Such views are highly skewed by party affiliation. Plainly, Mr Biden has failed to restore confidence after his chaotic withdrawal from Afghanistan.

A moment of bipartisanship over Ukraine is dissipating. Republicans accuse Mr Biden of being “weak”. Some advocate a no-fly zone. Most say Mr Biden should not have blocked the delivery of mig-29s to Ukraine. Much of this criticism looks like posturing. In what promises to be a long global struggle, America’s extreme polarisation will be an enduring vulnerability.

The left wing of the Democratic Party has long wanted to shrink the defence budget to make room for ambitious social spending. Mr Biden has favoured continuity, and accepted a nominal increase in the current fiscal year. He may have to change his priorities. Defence spending, now some 3.3% of gdp, is close to its post-war low—down from a high of 13.8% during the Korean war and an average of 7.2% during the cold war (see chart).

Hal Brands, author of a book about the lessons of the cold war, argues that the figure should increase to about 5% of gdp to enable America to cope with trouble in both Europe and Asia. “One parallel between Harry Truman and Joe Biden is that both dramatically under-resourced defence in the early part of their presidencies. The question is whether the Ukraine war will play the role that the Korean war did in convincing the country to increase defence spending.”

The gruelling Korean war did much to destroy Truman’s presidency. That is a lesson in the need for caution. But even if Mr Biden shows skill and sound judgment in the new cold war, he, like Truman, may not get much credit for it until decades later. ■

Chính trị cường quốc
Ở Ukraine, Biden phải học lại bài học của Truman từ chiến tranh lạnh
Mỹ một lần nữa tìm cách kiềm chế Nga và Trung Quốc mà không làm nổ tung thế giới
Joe biden vào Nhà Trắng năm ngoái đã tự tạo dáng cho Franklin Roosevelt. Hình mẫu tốt hơn ngày nay có thể là Harry Truman. Những lời của ông với Quốc hội cách đây 75 năm vào tháng này – “Đó phải là chính sách của Hoa Kỳ để hỗ trợ các dân tộc tự do đang chống lại âm mưu khuất phục của các nhóm thiểu số có vũ trang hoặc bởi các áp lực từ bên ngoài” – khuyến khích Mỹ tham gia chiến tranh lạnh. Những từ đó có một tiếng vang mới khi Ukraine, được phương Tây giúp đỡ, chiến đấu để chống lại cuộc xâm lược kéo dài hàng tháng của Nga.

Như trong những năm 1940 và 50, thế giới đang tách ra thành những khối riêng biệt. Những người khổng lồ Á-Âu, Nga và Trung Quốc, một lần nữa đang đưa ra lý do chung. Mỹ đang tìm cách chống lại họ bằng cách tập hợp các đồng minh xung quanh họ, từ châu Âu đến Nhật Bản. Truman’s America đã tham gia vào một cuộc chiến chống lại chủ nghĩa cộng sản; Ông Biden thấy một cuộc thi toàn cầu chống lại chế độ chuyên quyền. Chiến lược “ngăn chặn” thời chiến tranh lạnh đang được nghiên cứu cho thời đại hiện nay.

Điều này khơi dậy nỗi sợ hãi, nhưng cũng là hy vọng. Đáng sợ, vì chiến tranh quay trở lại ở châu Âu, cuộc đối đầu giữa các cường quốc lại gia tăng và nguy cơ xung đột hạt nhân gia tăng. Hy vọng, bởi vì sự kém cỏi về quân sự của Nga, sự dũng cảm của Ukraine và sự đoàn kết mới đạt được của phương Tây nâng cao niềm tin rằng trật tự tự do do Mỹ lãnh đạo có thể thắng thế. Viết trên tạp chí American Purpose, một tạp chí trực tuyến, Francis Fukuyama của Đại học Stanford, người trong một lần lạc quan trước đó đã đưa ra khái niệm “sự kết thúc của lịch sử” về sự sụp đổ của Liên Xô, đi xa đến mức dự đoán rằng Ukraine sẽ gây ra. “Đánh bại hoàn toàn” Nga và có thể tạo ra một “sự ra đời mới của tự do”.

Chiến lược của ông Biden sẽ trở nên rõ ràng hơn trong những ngày tới. Vào ngày 24 tháng 3, ông sẽ tham gia một bộ ba hội nghị thượng đỉnh ở Brussels với các nhà lãnh đạo của nato, Liên minh châu Âu và g7. Các dấu hiệu cho thấy anh ta sẽ thép cho các đồng minh trong một cuộc đấu tranh lâu dài. Jake Sullivan, cố vấn an ninh quốc gia của ông, cho biết: “Cuộc chiến này sẽ không kết thúc dễ dàng hay nhanh chóng” vào ngày 22 tháng 3. Phương Tây sẽ đứng về phía Ukraine “chừng nào còn cần”.

Một tín hiệu khác sẽ là yêu cầu của tổng thống về việc chi tiêu quốc phòng nhiều hơn trong năm tài chính sắp tới, dự kiến ​​sẽ được gửi tới Quốc hội vào tuần tới. Một loạt các văn kiện chiến lược chính thức — về an ninh quốc gia, quốc phòng và thế trận hạt nhân — sẽ tiếp nối sau khi được soạn thảo lại một cách vội vã. Đối với Robert Gates, cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, cuộc chiến “đã kết thúc kỳ nghỉ 30 năm lịch sử của người Mỹ”. Phía trước là một cuộc cạnh tranh hai mặt trận, chống lại cả Nga và Trung Quốc. Ông viết trên tờ Washington Post: “Một chiến lược mới của Mỹ phải nhận ra rằng chúng ta phải đối mặt với một cuộc đấu tranh toàn cầu kéo dài không xác định chống lại hai cường quốc có chung chủ nghĩa độc tài trong nước và thù địch với Hoa Kỳ”.

Các nhà chiến lược đang tìm kiếm biên niên sử của chiến tranh lạnh. Cuộc xâm lược của Vladimir Putin có giống như việc Liên Xô phong tỏa Berlin năm 1948, cuộc chiến tranh Triều Tiên bắt đầu năm 1950 hay cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba năm 1962? Một số người đang đọc lại George Kennan, nhà ngoại giao Mỹ có “bức điện dài” từ Moscow năm 1946 đã đặt nền tảng trí tuệ cho việc ngăn chặn. Kennan lập luận trong một bài luận sau này là “lực lượng phản công không thể thay đổi của Mỹ” có thể thúc đẩy “sự tan rã hoặc dần dần làm dịu đi quyền lực của Liên Xô”. Trên thực tế, việc ngăn chặn liên quan đến nhiều hơn những phương tiện mà Kennan tưởng tượng, chẳng hạn như kế hoạch Marshall để tái thiết châu Âu. Nó cũng liên quan đến các công cụ cưỡng chế: liên minh quân sự và xây dựng, bế tắc hạt nhân, chiến tranh ủy nhiệm và nhiều thứ khác không xảy ra xung đột trực tiếp.

Dean Acheson, ngoại trưởng của Truman, đã viết rằng nhiệm vụ của nước Mỹ sau năm 1945 “kém ghê gớm hơn một chút so với những gì được mô tả trong chương đầu tiên của sách Sáng thế ký. Đó là tạo ra một thế giới thoát khỏi sự hỗn loạn; của chúng ta, để tạo ra một nửa thế giới, một nửa tự do, từ cùng một chất liệu mà không làm toàn bộ thành từng mảnh trong quá trình này. ”

Gánh nặng của ông Biden là ngăn chặn thế giới trở lại hỗn loạn và bảo tồn càng nhiều phần tự do càng tốt. Nga ngày nay có thể là một kẻ thù ít hơn Liên Xô, “một đế chế bị thương” hơn là một siêu cường với hệ tư tưởng toàn cầu và một vùng nội địa kinh tế bán tự trị, như Eliot Cohen của Đại học Johns Hopkins nhận xét. Tuy nhiên, Trung Quốc là một thách thức lớn hơn, đặc biệt là về mặt kinh tế. Lực lượng hải quân của nước này đã lớn hơn Mỹ và đang nhanh chóng mở rộng kho vũ khí hạt nhân của mình.

Sau đó, để đánh giá ông Biden, hãy xem xét ba biện pháp: thứ nhất, cách ông đối phó với Nga; về lâu dài, cách ông đối đầu với Trung Quốc; và, xuyên suốt, cách anh ấy gánh vác đất nước phân cực sâu sắc của mình.

Vladimir khủng khiếp
Đội Biden không ảo tưởng về Nga. Cảnh báo sớm về cuộc xâm lược Ukraine và công bố thông tin tình báo về các kế hoạch của Điện Kremlin, là sáng tạo và có tính dự kiến. Nó phủ nhận lý do của ông Putin và khuyến khích các đồng minh đáp trả mạnh mẽ, cả bằng cách trang bị vũ khí cho Ukraine và bằng cách áp đặt các biện pháp trừng phạt nghiêm khắc đối với Nga. Tuy nhiên, giống như ông Putin, ông Biden có thể đã đánh giá thấp Ukraine. Vào đêm trước chiến tranh, Mỹ dường như nghĩ rằng, cùng lắm thì Ukraine có thể trở thành một Iraq hay Afghanistan khác, dễ xâm lược nhưng khó kiểm soát. Thay vào đó, Nga nhận thấy việc chiếm các thành phố của Ukraine rất khó khăn một cách đáng ngạc nhiên, ngay cả khi họ nghiền nát chúng. Nỗi kinh hoàng càng kéo dài, thế giới kêu gọi ngăn chặn chúng càng lớn.

Tại hội nghị thượng đỉnh của họ ở châu Âu, các đồng minh phương Tây sẽ quyết tâm tăng cường khả năng phòng thủ của nato, cung cấp thêm vũ khí cho Ukraine và gia tăng áp lực kinh tế đối với Nga. Trên tất cả, các quan chức Mỹ cho biết, họ sẽ căng thẳng trong một cuộc cạnh tranh lâu dài khi nỗi đau kinh tế lan rộng.

Dám bao xa

các đồng minh tiến hành một cuộc chiến tranh ủy nhiệm chống lại một cường quốc hạt nhân? Câu trả lời tiếp tục thay đổi. Năm 2014, khi Nga chiếm Ukraine phần đầu tiên, Mỹ đã từ chối cung cấp vũ khí. Sau đó, nó bắt đầu cung cấp các tên lửa chống tăng. Bây giờ nó đang vận chuyển vũ khí phòng không nhỏ và máy bay không người lái. Nó có thể sớm tạo điều kiện cho việc cung cấp các tên lửa phòng không tầm xa hơn.

Tuy nhiên, có những giới hạn. Khi ông Biden thề rằng Mỹ sẽ bảo vệ “từng inch” lãnh thổ của nato, ông tuyên bố, trên thực tế, các lực lượng Mỹ sẽ không bảo vệ bất kỳ inch nào của Ukraine. Ông Biden nói rằng để tham gia trực tiếp sẽ là “Thế chiến thứ III”. Ông đã từ chối các lời kêu gọi áp đặt vùng cấm bay trên lãnh thổ Ukraine, làm trung gian cho các máy bay phản lực mig-29 của Ba Lan hoặc thậm chí cung cấp các khẩu đội phòng không Patriot do Mỹ sản xuất.

Thời điểm mà Mỹ trở thành “đồng chiến” sẽ không do các luật sư quyết định mà cuối cùng là do Nga. Điện Kremlin đã đưa ra thông báo rằng các đoàn vận tải vũ khí tới Ukraine sẽ là mục tiêu hợp pháp. Nó đã đánh bom các địa điểm gần Ba Lan.

Lịch sử cho thấy ranh giới của các xung đột proxy có thể mờ nhạt một cách nguy hiểm. Lực lượng “tình nguyện” của Trung Quốc đã chiến đấu chống lại quân đội Mỹ trong cuộc chiến tranh Triều Tiên 1950-53, khi Mỹ cân nhắc sử dụng bom nguyên tử để chống lại họ. Các khẩu đội phòng không có người lái của Nga và có lẽ đã thực hiện các nhiệm vụ chống lại máy bay Mỹ trong chiến tranh Việt Nam giai đoạn 1955-1975.

Richard Fontaine thuộc Trung tâm An ninh Mỹ mới, một tổ chức tư vấn ở Washington, giải thích: “Trong thời kỳ chiến tranh lạnh, Hoa Kỳ và Liên Xô đã rút dao găm nhưng thường không đâm trực diện vào nhau. Ông Putin đã giật dây thanh kiếm hạt nhân của mình, nhưng các quan chức Mỹ nói rằng họ không phát hiện thấy sự thay đổi nào trong tư thế hạt nhân của Nga, cũng như không thay đổi tư thế của họ.

Sự thận trọng của ông Biden ở Ukraine trái ngược với cuộc nói chuyện gần như bất cẩn của ông về việc bảo vệ Đài Loan trước Trung Quốc. Năm ngoái, ông Biden nói rằng Mỹ có “cam kết” bảo vệ hòn đảo này. “Sự mơ hồ chiến lược” của Mỹ, theo đó, nước này hứa sẽ giúp Đài Loan tự vệ nhưng không nói liệu họ có can thiệp trực tiếp hay không, đã trở nên ít mơ hồ hơn.

Không ai có thể nói chính xác lý do tại sao Mỹ dường như sẵn sàng mạo hiểm “Thế chiến III” cho Đài Loan hơn là cho Ukraine. Có lẽ mối nguy hiểm ở Ukraine đang tập trung tâm trí. Một số lưu ý rằng Mỹ không có quan hệ đồng minh với Ukraine, một quốc gia không liên quan đến nato, trong khi nước này có nghĩa vụ nửa vời đối với Đài Loan. Ngành công nghiệp bán dẫn quan trọng của hòn đảo này là một vấn đề cần cân nhắc. Nguyên nhân chính là Mỹ coi Trung Quốc chứ không phải Nga là mối nguy hiểm lớn nhất.

“Nga là mối đe dọa nghiêm trọng. Nhưng Trung Quốc là thách thức về tốc độ, là quốc gia duy nhất có thể thách thức Hoa Kỳ một cách có hệ thống, ”một quan chức cấp cao của Mỹ nói. “Không có gì về cuộc khủng hoảng ở Ukraine đã thay đổi điều đó.” Hoặc, như một nhà ngoại giao nói, “Ukraine là sóng thần; Trung Quốc đang biến đổi khí hậu ”. Đặc phái viên cho biết phản ứng của Mỹ ở châu Âu góp phần xây dựng liên minh; nó sẽ mong đợi người châu Âu giúp đỡ ở châu Á.

Việc Úc, Nhật Bản và các quốc gia châu Á khác áp đặt các lệnh trừng phạt đối với Nga là dấu hiệu cho thấy họ lo ngại về hậu quả rộng lớn hơn của chiến tranh. Các chỉ huy trưởng quân đội Mỹ đã cảnh báo rằng một cuộc xâm lược Đài Loan của Trung Quốc có thể xảy ra trước cuối thập kỷ này. Một cuộc tấn công thành công của Nga vào Ukraine có thể đã khích lệ Trung Quốc. Bây giờ Nga đang sa lầy, nguy cơ có thể đã lùi xa.

Nga và Trung Quốc đã tuyên bố rằng tình bạn của họ là “không có giới hạn”. Mỹ đang hy vọng rằng Tập Cận Bình, nhà lãnh đạo của Trung Quốc, bây giờ sẽ có suy nghĩ thứ hai. Trong một cuộc họp thượng đỉnh qua video vào ngày 18 tháng 3, ông Biden đã đưa ra lời đe dọa sẽ áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với Trung Quốc nếu nước này viện trợ cho Nga. Một mục tiêu trong chuyến đi của ông Biden trong tuần này là thúc đẩy người châu Âu đưa ra thông điệp tương tự tại hội nghị thượng đỉnh Trung Quốc điện tử vào ngày 1 tháng 4. Trung Quốc vẫn duy trì giả thuyết rằng họ trung lập, vì vậy trên lý thuyết có thể tách mình ra khỏi Nga. Rất ít người ở Washington nghĩ rằng ông Tập đã sẵn sàng để ông Putin thất bại. Tuy nhiên, Mỹ hiện nhận thấy “cơ hội để giáng một đòn chiến lược vào Nga và là cơ hội để khiến Nga ngày càng trở thành gánh nặng chiến lược đối với Trung Quốc”, quan chức này nói.

Ở nhà một mình
Về mặt chính sách trong nước, các loại chính sách đối ngoại mang lại cho ông Biden điểm cao trong việc xử lý khủng hoảng. Các cuộc thăm dò dư luận cho thấy hành động của ông phù hợp với quan điểm của công chúng: ủng hộ Ukraine và áp đặt các lệnh trừng phạt đối với Nga, nhưng không gửi quân Mỹ hoặc bắn hạ máy bay Nga.

Tuy nhiên, ông Biden không được hưởng nhiều “cuộc biểu tình quanh thế cờ”. Một cuộc thăm dò của YouGov cho The Economist, được thực hiện vào ngày 19-22 tháng 3, cho thấy 41% những người được khảo sát tán thành chính sách đối ngoại của ông, trong khi 49% không tán thành. Khi được hỏi về khả năng xử lý khủng hoảng quốc tế của ông, chỉ 33% cho biết họ tự tin và 48% không lo lắng. Các quan điểm như vậy rất sai lệch do liên kết đảng. Rõ ràng, ông Biden đã không khôi phục được niềm tin sau cuộc rút lui hỗn loạn khỏi Afghanistan.

Khoảnh khắc lưỡng đảng đối với Ukraine đang tan biến. Đảng Cộng hòa cáo buộc ông Biden là “yếu kém”. Một số ủng hộ khu vực cấm bay. Hầu hết nói rằng ông Biden không nên chặn cửa hàng đồ ăn ngon

rất nhiều mig-29 đến Ukraine. Phần lớn những lời chỉ trích này trông giống như cố chấp. Trong điều hứa hẹn sẽ là một cuộc đấu tranh toàn cầu lâu dài, sự phân cực cực đoan của Mỹ sẽ là một lỗ hổng lâu dài.

Cánh tả của Đảng Dân chủ từ lâu đã muốn thu hẹp ngân sách quốc phòng để nhường chỗ cho các khoản chi tiêu xã hội đầy tham vọng. Ông Biden ủng hộ tính liên tục và chấp nhận mức tăng danh nghĩa trong năm tài chính hiện tại. Anh ta có thể phải thay đổi các ưu tiên của mình. Chi tiêu quốc phòng, hiện khoảng 3,3% gdp, gần với mức thấp sau chiến tranh – giảm từ mức cao 13,8% trong chiến tranh Triều Tiên và mức trung bình 7,2% trong chiến tranh lạnh (xem biểu đồ).

Hal Brands, tác giả của một cuốn sách về những bài học của chiến tranh lạnh, lập luận rằng con số này nên tăng lên khoảng 5% gdp để giúp Mỹ có thể đối phó với rắc rối ở cả châu Âu và châu Á. “Một điểm song song giữa Harry Truman và Joe Biden là cả hai đều có nguồn lực bảo vệ thấp đáng kể trong thời kỳ đầu của nhiệm kỳ tổng thống. Câu hỏi đặt ra là liệu cuộc chiến Ukraine có đóng vai trò mà cuộc chiến Triều Tiên đã làm trong việc thuyết phục nước này tăng chi tiêu quốc phòng hay không ”.

Cuộc chiến tranh Triều Tiên khốc liệt đã hủy hoại nhiều nhiệm kỳ tổng thống của Truman. Đó là một bài học cảnh giác. Nhưng ngay cả khi ông Biden thể hiện kỹ năng và khả năng phán đoán đúng đắn trong cuộc chiến tranh lạnh mới, ông cũng như Truman, có thể không nhận được nhiều tín nhiệm cho nó cho đến nhiều thập kỷ sau. ■

Related Articles

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here
Captcha verification failed!
CAPTCHA user score failed. Please contact us!

Stay Connected

0FansLike
3,912FollowersFollow
0SubscribersSubscribe

Latest Articles