Home China Xi Jinping’s bold plan for China’s next phase of innovation

Xi Jinping’s bold plan for China’s next phase of innovation

0
106

Xi Jinping’s bold plan for China’s next phase of innovation
If it works, the strategy will redraw the country’s economic map

Things are looking bright for Zhuzhou. The city of 4m people in landlocked Hunan province has often caught the runoff of industrial business from the more populous provincial capital, Changsha, to its north. In the 1990s it became a regional hub for chemicals and metals production. But that caused horrible environmental destruction; more than 1,000 polluters were eventually shut down, with dire economic consequences. Zhuzhou’s inland economy has remained behind that of coastal cities. Over the past decade its moderate growth has been typical of the mid-tier cities that dot China’s interior.

Now, however, its officials talk as if it were a tech hub. Hundreds of artificial-intelligence (ai), robotics and data companies have sprung up in the past year. Local planning documents reflect the exuberance of a boomtown in the making, something Zhuzhou could only watch from afar in the 1990s as eastern ports became rich.

The documents refer to “great changes not seen in 100 years”, a phrase that has been used by Xi Jinping, China’s president, to signify the start of a new era. He believes China is on the verge of a revolution in which dozens of cities will begin producing breakthroughs in robotics, cloud computing and automation. Zhuzhou’s officials also believe they are poised to reap the rewards of Mr Xi’s “common prosperity” campaign—a plan to redistribute wealth from richer regions to poorer ones, and from the dominant internet platforms to consumers and workers.

Mr Xi’s strategy is best understood as a weighty bet that China is on track to become the world’s centre of innovation over the next decade. A shift towards homegrown tech is altering the geographical layout of China’s manufacturing machine. New investment and migration are being rerouted from rich coastal hubs to inland cities such as Zhuzhou. A second feature is an unprecedented rise in the number of new tech companies. The government is nurturing thousands of groups, big and small, in the fields of data science, network security and robotics. Mr Xi and his advisers are also taking firmer control over markets. Their ability to direct capital flows is already evident in how private-equity groups invest in China.

This shift comes at a definitive moment. The narrative that America and the West are in decline, and that China is rising, appears frequently in state media. And yet China has not been more inward-looking since it was condemned internationally after the Tiananmen Square massacre in 1989. The business hub of Shanghai, a city of 25m people, has been locked down as Mr Xi seeks to eradicate covid-19. His support for Russia during the war in Ukraine has raised the potential for more sanctions on Chinese firms. These conditions seem only to strengthen his desire for self-reliance.

Mr Xi is building an incubator state: an economy that relies heavily on government nourishment to create productivity gains with domestic research and technology. In doing so he is also signalling a premature break with the technological convergence that has served China well since the 1980s, when foreign companies began setting up factories using advanced technologies. This tech was eventually transferred to local firms or reverse-engineered at little cost.

The payoff, argues Raymond Yeung of anz, a bank, was the realisation of productive efficiencies. One crucial feature of the convergence model was that it presented few risks. China needed only to continue liberalising, and foreign companies only to continue to bring in capital and high-tech gear, to reap the reward.

But the era of convergence is drawing to a close. China’s total-factor productivity growth languished at just above 1% per year between 2010 and 2019. Tech transfers are now far more restricted by America. Mr Xi can surely imagine the sanctions devastating Russia being aimed at China. The response has been to end reliance on foreign tech and to refocus the growth model on what can be created at home.

High-stakes gamble
Rather like a venture-capital investor taking high-risk, high-reward bets, Mr Xi will shoulder more risk in this era. His plan requires the creation of big, globally competitive groups akin to Huawei, a telecommunications giant. “But they will have to develop lots of Huaweis,” says Mr Yeung. If the investments do not produce returns, the plan will have saddled the economy with yet more debt, and too little growth.

Past Chinese leaders have focused their reforms in coastal cities, where manufactured goods could easily reach ports. Shenzhen, 700km south of Zhuzhou, became emblematic of China’s rise as the factory of the world in the 1990s. Some of that business crept westwards to cities such as Chengdu and Chongqing. Mr Xi’s time in power at first focused on boosting consumption, which also favoured the largest coastal cities. On his watch, Alibaba and Tencent, based in the eastern and southern entrepôts of Hangzhou and Shenzhen, respectively, rose to prominence as engines for consumption and were often hailed as such by Party officials.

This has changed rapidly over the past two years. Mr Xi is reorienting the economy back towards manufacturing. The move away from consumer-internet tech, or soft tech, was made clear in the 14th five-year plan published in 2021. It emphasised instead rapid development in hard tech, or areas such as ai, semiconductors, industrial software and big-data processing. The new industrial policy does not require easy access to ports.

The efforts could redraw China’s economic map. An emphasis on manufacturing had pushed migrant workers not just to coastal towns but also to inland cities where new factories could be built cheaply, says Chi Lo of bnp Paribas, a bank. The last great pulse of inland migration began in 2001, when China joined the wto, and lasted until 2013, when Mr Xi came to power and consumption became the focus for growth. The past eight years witnessed a shift, with migration out of inland centres to cities in the east. Mr Lo believes China is near the start of another wave of inland migration that will power Mr Xi’s new industrial revolution.

Migration is essential if the new tech firms are to be staffed. A review of company-registration data by The Economist shows that firms dealing in big data, ai, the internet of things, robotics, cloud computing and clean energy are setting up at an unprecedented pace in China’s interior. Many of the new hubs are capitals of poor provinces. But many smaller cities, too, such as Zhuzhou, are also experiencing explosive growth in tech firms (see chart).

Hefei in Anhui province, one of China’s poorer regions, is a city of about 9m. It has reinvented itself in recent years as a tech hub, with thousands of firms opening in a short period. In 2021 alone more than 2,500 companies claiming to develop basic ai software set up in the city, up from just 370 in 2020. Thousands more say they offer related services. The far northern rustbelt city of Shenyang welcomed more than 860 companies that say they are doing robotics research over the past two years, up from a combined 170 in the four years before that. Some 4,400 groups claiming to be involved in the internet of things set up shop in the south-western city of Chengdu in 2021, four times the number in 2020.

The rapid growth in these cities is closely connected to local-government planning and the offer of generous tax and land incentives. Indeed the figures should also come as a warning to planners that the tech boom they have induced is leading to potentially wasteful investments. Take data-centre and cloud-computing businesses. The pandemic created great demand for consumer-internet firms and, in turn, data services. Local policies encouraged companies of all types to set them up, or at least try. Property developers needed only to convince local officials to sell them land and power cheaply in order to tap into the lucrative data-centre industry, says Edison Lee of Jefferies, an investment bank.

Guiyang, a large city in the poor southwestern province of Guizhou, witnessed an explosion in data-centre-company registrations in 2020, many with no experience in the area. Some have even tried to move into cloud computing, which requires more technological input than data centres. The wave of innovation in ai, robotics and climate tech is carrying with it many wannabes that will drain government funds, not add to gdp.

Several investors have questioned where the talent needed to power this boom will come from. The government has announced academic programmes to train people up. But a shortfall seems clear. The rerouting of migrants does not take into account that their skills have not kept up with Mr Xi’s industrial shift. Almost 70% of the labour force has not had one day of high-school instruction, notes Scott Rozelle of Stanford University.

The government needs more than a startup scene to make its plan work. And so it is nurturing a new cohort of champions. These are not the consumer-internet groups that dominated China’s digital economy. Instead they are companies engaged in enterprise software, industrial digitisation, data security and state-owned cloud computing. Few investors in Silicon Valley will have heard of Baosight, Maxscend, Sangfor, Supcon or YoueData. Many are listed in Shanghai or Shenzhen, not New York and Hong Kong. They are a mix of state and private firms, but almost all are close to the government. And they are working to upgrade China’s industrial infrastructure in order to usher in Mr Xi’s new revolution.

Baosight is a state-owned industrial-software firm. It builds the enterprise-resource-planning software and manufacturing-execution systems that are integrating and digitising industrial plants across China. These systems aim to drive efficiency within the steel, pharmaceuticals and chemicals industries. Baosight

recently completed work for a state steel group in what was considered the largest, most complex integration project of its kind. Its market capitalisation has risen three times over since 2018, to 62bn yuan ($9.7bn).

Sangfor Technologies, a private network-security and data group based in Shenzhen, is helping the government build advanced big-data platforms. Supcon, also privately controlled, builds network ecosystems for state-owned firms.

A small but growing number of international investors has cottoned on to these companies. Their thinking could not be more different from the past generation of tech-watchers. Companies such as Alibaba attracted funding as investors bet that only the private sector could provide the dizzying array of online shopping and financial services that would in turn support hefty valuations for a few big platforms.

Soft tech, hard line
That thesis has been dealt a heavy blow. The government believes the consumer-internet craze widened inequality. Companies’ market dominance allowed them to manipulate pricing while hoovering up unregulated personal data. Their clout also dwarfed the influence the Party had over the digital economy. These imbalances have been “rectified”, as officials say, by sweeping regulatory crackdowns.

The state not only succeeded in knocking tech-market valuations by more than $2trn in the span of about a year. It has pushed the giants into submission and decline. Many executives, such as Richard Liu of jd.com, have stepped down. Companies are laying off workers; few are pursuing capital-intensive acquisitions.

For the new champions to achieve scale, they will need to be globally competitive and gain market share in developed economies. Huawei was on this road before it was knocked back by America. Mr Xi wants China to produce its own hard-tech companies in order to become more self-sufficient from the hostile West. But even if this new phalanx of state-backed tech companies is less reliant on foreign inputs than Huawei, it can still be barred from foreign markets, denying it the business needed to grow to sufficient size.

How China’s new boom is funded has become a vexing question for venture capitalists eager to find the next Alibaba but wary of running afoul of government policy. Mr Xi is now six years into a reordering of capital and financial markets. China’s 58trn-yuan shadow-banking market was first targeted in earnest in 2017. A three-year, $450bn wave of speculative outbound investment, driven by flamboyant tycoons, was subdued the same year. Meanwhile property developers were cut off from the supply of credit that financed a 20-year frenzy.

In 2021 senior officials began referring to the enemy by name: a “disorderly expansion of capital” that has recklessly pursued high returns at the expense of the common good. Hundreds of officials and businessmen have been taken down in recent years on corruption charges but only recently have some been accused of being “influenced by capital”. Zhou Jiangyong, a former Party secretary of Hangzhou, the prosperous eastern city that is home to Alibaba, is being investigated for such crimes. He has also been linked by local media to companies affiliated with Alibaba.

Mr Xi is already offering up a plan for an “orderly development of capital”. He personally oversaw the launch of a new stock exchange in Beijing in 2021 that is focused on channelling investments to small tech groups. State funds are raising ever more cash and investing in private tech firms. The “little giants’‘ programme, launched by the Ministry of Industry and Internet Technology, is hand-picking thousands of firms that will be granted tax incentives and public funding. According to Bloomberg, China plans to spend some $2.3trn this year on new projects, many of which will be focused on high-tech manufacturing and technology development.

Han Wenxiu, a leading economic adviser, recently said the crackdown on disorderly capital is not about turning it away. Instead it is about capital following the Party’s lead. This is already starting to happen. Private-equity (pe) investments in consumer tech collapsed last year, for instance, while investments in microchips and software soared to new highs.

Today the tech investors eyeing companies such as Sangfor and Supcon rely on policy and the amount of state-linked business to assess whether they have promise. Analysts at investment banks often cite a company’s inclusion in a large government project as a strong “buy” signal, and avoid anything that runs counter to the state’s message. “Every time we look at a sector, investors are asking us if this area is going to be seen as promoting inequality,” says Kiki Yang of Bain, a consultancy.

Many venture-capital (vc) firms in China are finding fewer constraints on their investments as long as they focus on the areas in the party’s good graces—the hard-tech and clean-energy companies that are cropping up at rapid pace. vc investments in clean energy surg

ed in 2021 to about $8.7bn, up from $5.6bn in 2020, according to PitchBook, a research firm. A growing number of private investors hopes to invest alongside state funds, or to find startups that have already taken state money, says one investor. A green light from the state is now a powerful market signal.

Many of the imbalances in the Chinese economy—the targets of Mr Xi’s attacks—arose or worsened on his watch. The tech tycoons largely made their billions over the past decade. Mr Xi oversaw one of the largest accumulations of property-sector debt in the world. His administration relaxed controls that allowed for a wave of speculative overseas buying. Mr Xi’s regulatory crackdown was in many ways an attempt to correct market distortions caused by his own policy failures.

Some experienced global investors worry the cycle of errors and corrections will repeat. Few have been able to swallow the talk of a “disorderly expansion of capital”. Only through the introduction of market forces and foreign capital did China build an advanced, modern state. Its world-class tech scene has been nurtured by global vc and pe funds. For Mr Xi and his team of technocrats to turn their back on this, says one big investor, shows they have not learned from the past 40 years. That they believe they are ready to do the job of the market sends all the wrong signals.

Kế hoạch táo bạo của Tập Cận Bình cho giai đoạn đổi mới tiếp theo của Trung Quốc
Nếu hiệu quả, chiến lược sẽ vẽ lại bản đồ kinh tế của đất nước

Mọi thứ đang có vẻ tươi sáng cho Zhuzhou. Thành phố có 4 triệu dân ở tỉnh Hồ Nam không giáp biển thường xuyên phải hứng chịu dòng chảy kinh doanh công nghiệp từ thủ phủ Trường Sa đông dân hơn về phía bắc của nó. Trong những năm 1990, nó đã trở thành một trung tâm khu vực về sản xuất hóa chất và kim loại. Nhưng điều đó đã gây ra sự tàn phá môi trường khủng khiếp; hơn 1.000 cơ sở gây ô nhiễm cuối cùng đã phải đóng cửa, gây ra những hậu quả kinh tế nghiêm trọng. Nền kinh tế nội địa của Zhuzhou vẫn đứng sau nền kinh tế của các thành phố ven biển. Trong thập kỷ qua, tốc độ tăng trưởng vừa phải của nó là điển hình của các thành phố hạng trung nằm rải rác trong nội địa Trung Quốc.

Tuy nhiên, giờ đây, các quan chức của nó nói chuyện như thể nó là một trung tâm công nghệ. Hàng trăm công ty trí tuệ nhân tạo, người máy và dữ liệu đã mọc lên trong năm qua. Các tài liệu quy hoạch của địa phương phản ánh sự xuất hiện của một khu phố bùng nổ đang trong quá trình hình thành, điều mà Zhuzhou chỉ có thể quan sát từ xa vào những năm 1990 khi các cảng phía đông trở nên giàu có.

Các tài liệu đề cập đến “những thay đổi lớn chưa từng thấy trong 100 năm”, một cụm từ đã được Tập Cận Bình, chủ tịch Trung Quốc, sử dụng để biểu thị sự bắt đầu của một kỷ nguyên mới. Ông tin rằng Trung Quốc đang đứng trên bờ vực của một cuộc cách mạng, trong đó hàng chục thành phố sẽ bắt đầu tạo ra những đột phá trong lĩnh vực robot, điện toán đám mây và tự động hóa. Các quan chức của Zhuzhou cũng tin rằng họ sẵn sàng gặt hái thành quả từ chiến dịch “thịnh vượng chung” của ông Tập — một kế hoạch phân phối lại của cải từ các vùng giàu hơn cho những vùng nghèo hơn và từ các nền tảng internet thống trị cho người tiêu dùng và người lao động.

Chiến lược của ông Tập được hiểu rõ nhất là một sự đánh cược có trọng lượng rằng Trung Quốc đang trên đường trở thành trung tâm đổi mới của thế giới trong thập kỷ tới. Sự thay đổi theo hướng công nghệ cây nhà lá vườn đang làm thay đổi bố cục địa lý của máy sản xuất Trung Quốc. Đầu tư mới và di cư đang được chuyển hướng từ các trung tâm ven biển giàu có đến các thành phố nội địa như Zhuzhou. Đặc điểm thứ hai là sự gia tăng chưa từng có về số lượng các công ty công nghệ mới. Chính phủ đang nuôi dưỡng hàng nghìn nhóm lớn nhỏ trong các lĩnh vực khoa học dữ liệu, an ninh mạng và robot. Ông Tập và các cố vấn của ông cũng đang kiểm soát chặt chẽ hơn các thị trường. Khả năng định hướng dòng vốn của họ đã được thể hiện rõ qua cách các nhóm tư nhân đầu tư vào Trung Quốc.

Sự thay đổi này đến vào một thời điểm quyết định. Thông tin cho rằng Mỹ và phương Tây đang suy tàn và Trung Quốc đang trỗi dậy, xuất hiện thường xuyên trên các phương tiện truyền thông nhà nước. Tuy nhiên, Trung Quốc đã không hướng nội hơn kể từ khi nước này bị quốc tế lên án sau vụ thảm sát ở Quảng trường Thiên An Môn năm 1989. Trung tâm kinh doanh của Thượng Hải, một thành phố 25 triệu dân, đã bị đóng cửa khi ông Tập tìm cách diệt trừ covid-19. Sự ủng hộ của ông đối với Nga trong cuộc chiến ở Ukraine đã làm tăng khả năng áp dụng các biện pháp trừng phạt nhiều hơn đối với các công ty Trung Quốc. Những điều kiện này dường như chỉ để củng cố mong muốn tự lực của anh ta.

Ông Tập đang xây dựng một nhà nước ươm tạo: một nền kinh tế phụ thuộc nhiều vào sự nuôi dưỡng của chính phủ để tạo ra lợi nhuận năng suất bằng các nghiên cứu và công nghệ trong nước. Khi làm như vậy, ông cũng đang báo hiệu một sự phá vỡ sớm với sự hội tụ công nghệ đã phục vụ tốt cho Trung Quốc kể từ những năm 1980, khi các công ty nước ngoài bắt đầu thiết lập các nhà máy sử dụng công nghệ tiên tiến. Công nghệ này cuối cùng đã được chuyển giao cho các công ty địa phương hoặc được thiết kế ngược lại với chi phí thấp.

Raymond Yeung của ngân hàng anz lập luận rằng phần thưởng là sự nhận ra hiệu quả sản xuất. Một đặc điểm quan trọng của mô hình hội tụ là nó có ít rủi ro. Trung Quốc chỉ cần tiếp tục tự do hóa, và các công ty nước ngoài chỉ cần tiếp tục đưa vốn và thiết bị công nghệ cao vào để gặt hái phần thưởng.

Nhưng kỷ nguyên hội tụ sắp kết thúc. Tăng trưởng năng suất tổng hợp các yếu tố của Trung Quốc giảm xuống chỉ ở mức trên 1% mỗi năm từ năm 2010 đến năm 2019. Việc chuyển giao công nghệ hiện bị Mỹ hạn chế hơn nhiều. Ông Tập chắc chắn có thể hình dung các lệnh trừng phạt tàn phá Nga đang nhằm vào Trung Quốc. Phản ứng là chấm dứt sự phụ thuộc vào công nghệ nước ngoài và tập trung lại mô hình tăng trưởng vào những gì có thể tạo ra ở quê nhà.

Cờ bạc đặt cược cao
Thay vì giống như một nhà đầu tư mạo hiểm đặt cược rủi ro cao, phần thưởng cao, ông Tập sẽ gánh chịu nhiều rủi ro hơn trong thời đại này. Kế hoạch của ông yêu cầu thành lập các tập đoàn lớn, có tính cạnh tranh toàn cầu giống như Huawei, một gã khổng lồ viễn thông. Ông Yeung nói: “Nhưng họ sẽ phải phát triển rất nhiều Huaweis. Nếu các khoản đầu tư không mang lại lợi nhuận, kế hoạch này sẽ khiến nền kinh tế gánh thêm nợ và tăng trưởng quá ít.

Các nhà lãnh đạo Trung Quốc trong quá khứ đã tập trung cải cách ở các thành phố ven biển, nơi hàng hóa sản xuất có thể dễ dàng cập cảng. Thâm Quyến, cách Chu Châu 700 km về phía nam, trở thành biểu tượng cho sự trỗi dậy của Trung Quốc với tư cách là công xưởng của thế giới trong những năm 1990. Một số doanh nghiệp đó đã len lỏi về phía Tây đến các thành phố như Thành Đô và Trùng Khánh. Thời kỳ nắm quyền của ông Tập ban đầu tập trung vào việc thúc đẩy tiêu dùng, vốn cũng ưu tiên các thành phố ven biển lớn nhất. Theo quan sát của ông, Alibaba và Tencent, ở các trung tâm trung chuyển phía đông và phía nam của Hàng Châu và Thâm Quyến, tương ứng, đã nổi lên như động cơ tiêu thụ và thường được các quan chức Đảng ca ngợi như vậy.

Điều này đã thay đổi nhanh chóng trong hai năm qua. Ông Tập đang định hướng lại nền kinh tế theo hướng sản xuất. Việc chuyển hướng khỏi công nghệ internet tiêu dùng, hay công nghệ mềm, đã được nêu rõ trong kế hoạch 5 năm lần thứ 14 được công bố vào năm 2021. Thay vào đó, nó nhấn mạnh sự phát triển nhanh chóng trong công nghệ cứng hoặc các lĩnh vực như ai, chất bán dẫn, phần mềm công nghiệp và dữ liệu lớn Chế biến. Chính sách công nghiệp mới không yêu cầu dễ dàng tiếp cận các cảng.

Những nỗ lực này có thể vẽ lại bản đồ kinh tế của Trung Quốc. Chi Lo của ngân hàng bnp Paribas cho biết, việc chú trọng vào sản xuất đã đẩy lao động nhập cư không chỉ đến các thị trấn ven biển mà còn đến các thành phố nội địa, nơi có thể xây dựng các nhà máy mới với giá rẻ. Đợt di cư lớn cuối cùng vào đất liền bắt đầu vào năm 2001, khi Trung Quốc tham gia cuộc chiến và kéo dài cho đến năm 2013, khi ông Tập lên nắm quyền và tiêu dùng trở thành trọng tâm cho tăng trưởng. Tám năm qua đã chứng kiến ​​một sự thay đổi, với việc di cư ra khỏi các trung tâm nội địa đến các thành phố ở phía đông. Ông Lo tin rằng Trung Quốc đang gần bắt đầu một làn sóng di cư nội địa khác sẽ thúc đẩy cuộc cách mạng công nghiệp mới của ông Tập.

Việc di chuyển là điều cần thiết nếu các công ty công nghệ mới được biên chế. Một đánh giá về dữ liệu đăng ký công ty của The Economist cho thấy rằng các công ty kinh doanh dữ liệu lớn, ai, internet vạn vật, robot, điện toán đám mây và năng lượng sạch đang thiết lập với tốc độ chưa từng có trong nội địa Trung Quốc. Nhiều trung tâm mới là thủ phủ của các tỉnh nghèo. Nhưng nhiều thành phố nhỏ hơn, chẳng hạn như Zhuzhou, cũng đang có sự phát triển bùng nổ về các công ty công nghệ (xem biểu đồ).

Hợp Phì ở tỉnh An Huy, một trong những vùng nghèo hơn của Trung Quốc, là một thành phố khoảng 9m. Nó đã tự tái tạo trong những năm gần đây như một trung tâm công nghệ, với hàng nghìn công ty mở cửa trong một thời gian ngắn. Chỉ riêng trong năm 2021, hơn 2.500 công ty tuyên bố sẽ phát triển phần mềm ai cơ bản được thiết lập trong thành phố, tăng từ chỉ 370 vào năm 2020. Hàng nghìn công ty khác nói rằng họ cung cấp các dịch vụ liên quan. Thành phố xa xôi ở phía bắc Thẩm Dương đã chào đón hơn 860 công ty cho biết họ đang nghiên cứu chế tạo người máy trong hai năm qua, tăng so với tổng số 170 công ty trong 4 năm trước đó. Khoảng 4.400 nhóm tuyên bố có liên quan đến internet vạn vật đã thành lập cửa hàng ở thành phố Tây Nam Thành Đô vào năm 2021, gấp 4 lần con số vào năm 2020.

Sự phát triển nhanh chóng ở các thành phố này có mối liên hệ chặt chẽ với quy hoạch của chính quyền địa phương và việc cung cấp các ưu đãi về thuế và đất đai hào phóng. Thật vậy, những con số này cũng nên là một lời cảnh báo cho các nhà lập kế hoạch rằng sự bùng nổ công nghệ mà họ đã gây ra đang dẫn đến những khoản đầu tư có khả năng lãng phí. Tiếp cận các doanh nghiệp làm trung tâm dữ liệu và điện toán đám mây. Đại dịch đã tạo ra nhu cầu lớn cho các công ty tiêu dùng-internet và đến lượt nó, các dịch vụ dữ liệu. Các chính sách địa phương khuyến khích các công ty thuộc mọi loại hình thành lập hoặc ít nhất là thử. Edison Lee của Jefferies, một ngân hàng đầu tư, cho biết các nhà phát triển bất động sản chỉ cần thuyết phục các quan chức địa phương bán đất và điện với giá rẻ để thâm nhập vào ngành trung tâm dữ liệu sinh lợi.

Quý Dương, một thành phố lớn ở tỉnh Quý Châu, miền tây nam nghèo, đã chứng kiến ​​sự bùng nổ đăng ký công ty trung tâm dữ liệu vào năm 2020, nhiều người không có kinh nghiệm trong khu vực. Một số thậm chí đã cố gắng chuyển sang lĩnh vực điện toán đám mây, đòi hỏi nhiều đầu vào công nghệ hơn các trung tâm dữ liệu. Làn sóng đổi mới trong công nghệ ai, người máy và khí hậu đang mang theo nhiều ý muốn sẽ làm tiêu hao ngân quỹ của chính phủ, chứ không phải bổ sung vào gdp.

Một số nhà đầu tư đã đặt câu hỏi rằng tài năng cần thiết để thúc đẩy sự bùng nổ này sẽ đến từ đâu. Chính phủ đã công bố các chương trình học để đào tạo con người. Nhưng một sự thiếu hụt có vẻ rõ ràng. Việc định tuyến lại dòng người di cư không tính đến việc kỹ năng của họ không theo kịp với sự chuyển dịch công nghiệp của ông Tập. Scott Rozelle của Đại học Stanford lưu ý rằng gần 70% lực lượng lao động không được học một ngày nào ở trường trung học.

Chính phủ cần nhiều hơn một bối cảnh khởi nghiệp để kế hoạch của mình hoạt động. Và vì vậy nó đang nuôi dưỡng một nhóm các nhà vô địch mới. Đây không phải là những nhóm người tiêu dùng-internet thống trị nền kinh tế kỹ thuật số của Trung Quốc. Thay vào đó là các công ty tham gia vào phần mềm doanh nghiệp, số hóa công nghiệp, bảo mật dữ liệu và điện toán đám mây thuộc sở hữu nhà nước. Rất ít nhà đầu tư ở Thung lũng Silicon sẽ nghe nói đến Baosight, Maxscend, Sangfor, Supcon hoặc YoueData. Nhiều nơi được liệt kê ở Thượng Hải hoặc Thâm Quyến, không phải New York và Hồng Kông. Họ là sự kết hợp giữa các công ty nhà nước và tư nhân, nhưng hầu hết tất cả đều gần với chính phủ. Và họ đang nỗ lực nâng cấp cơ sở hạ tầng công nghiệp của Trung Quốc để mở ra cuộc cách mạng mới của ông Tập.

Baosight là một công ty phần mềm công nghiệp thuộc sở hữu nhà nước. Nó xây dựng phần mềm hoạch định nguồn lực doanh nghiệp và hệ thống thực hiện sản xuất đang tích hợp và số hóa các nhà máy công nghiệp trên khắp Trung Quốc. Các hệ thống này nhằm mục đích thúc đẩy hiệu quả trong các ngành công nghiệp thép, dược phẩm và hóa chất. Baosight

gần đây đã hoàn thành công việc cho một tập đoàn thép nhà nước trong dự án được coi là lớn nhất, phức tạp nhất của loại hình này. Giá trị vốn hóa thị trường của nó đã tăng gấp ba lần kể từ năm 2018, lên 62 tỷ nhân dân tệ (9,7 tỷ USD).

Sangfor Technologies, một tập đoàn dữ liệu và an ninh mạng tư nhân có trụ sở tại Thâm Quyến, đang giúp chính phủ xây dựng các nền tảng dữ liệu lớn tiên tiến. Supcon, cũng do tư nhân kiểm soát, xây dựng hệ sinh thái mạng cho các công ty nhà nước.

Một số lượng nhỏ nhưng ngày càng tăng các nhà đầu tư quốc tế đã đầu tư vào các công ty này. Suy nghĩ của họ không thể khác hơn so với thế hệ những người theo dõi công nghệ trước đây. Các công ty như Alibaba thu hút vốn khi các nhà đầu tư đặt cược rằng chỉ có khu vực tư nhân mới có thể cung cấp mảng dịch vụ tài chính và mua sắm trực tuyến chóng mặt, từ đó sẽ hỗ trợ việc định giá cao cho một số nền tảng lớn.

Công nghệ mềm, đường cứng
Luận điểm đó đã bị giáng một đòn nặng nề. Chính phủ cho rằng cơn sốt Internet của người tiêu dùng đã làm gia tăng bất bình đẳng. Sự thống trị thị trường của các công ty cho phép họ thao túng giá cả trong khi thu thập dữ liệu cá nhân không được kiểm soát. Ảnh hưởng của họ cũng giảm bớt ảnh hưởng của Đảng đối với nền kinh tế kỹ thuật số. Các quan chức nói, những sự mất cân bằng này đã được “điều chỉnh”, bằng cách truy quét các cơ quan quản lý.

Nhà nước không chỉ thành công trong việc đánh giá thị trường công nghệ cao hơn 2 triệu đô la trong khoảng một năm. Nó đã đẩy những gã khổng lồ vào thế khuất phục và sa sút. Nhiều giám đốc điều hành, chẳng hạn như Richard Liu của jd.com, đã từ chức. Các công ty đang sa thải công nhân; một số ít đang theo đuổi các thương vụ mua lại cần nhiều vốn.

Đối với các nhà vô địch mới để đạt được quy mô, họ sẽ cần phải cạnh tranh toàn cầu và giành thị phần ở các nền kinh tế phát triển. Huawei đã đi trên con đường này trước khi bị Mỹ đánh bật trở lại. Ông Tập muốn Trung Quốc sản xuất các công ty công nghệ cứng của riêng mình để tự chủ hơn trước phương Tây thù địch. Nhưng ngay cả khi phalanx mới này của các công ty công nghệ được nhà nước hậu thuẫn ít phụ thuộc vào đầu vào nước ngoài hơn Huawei, nó vẫn có thể bị cấm tham gia các thị trường nước ngoài, phủ nhận nó là ngành kinh doanh cần thiết để phát triển đủ quy mô.

Làm thế nào để sự bùng nổ mới của Trung Quốc được tài trợ đã trở thành một câu hỏi gây khó chịu cho các nhà đầu tư mạo hiểm đang mong muốn tìm ra một Alibaba tiếp theo nhưng lại cảnh giác với việc vi phạm chính sách của chính phủ. Ông Tập hiện đã sáu năm làm công việc sắp xếp lại thị trường vốn và tài chính. Thị trường ngân hàng bóng tối trị giá 58 triệu nhân dân tệ của Trung Quốc lần đầu tiên được nhắm mục tiêu một cách nghiêm túc vào năm 2017. Làn sóng đầu cơ ra nước ngoài kéo dài 3 năm, trị giá 450 tỷ đô la, do các ông trùm hào hoa thúc đẩy, đã bị dập tắt cùng năm. Trong khi đó, các nhà phát triển bất động sản đã bị cắt khỏi nguồn cung cấp tín dụng đã tài trợ cho sự điên cuồng kéo dài 20 năm.

Vào năm 2021, các quan chức cấp cao bắt đầu đề cập đến kẻ thù bằng cái tên: “sự bành trướng vốn một cách mất trật tự” đã liều lĩnh theo đuổi lợi nhuận cao nhưng phải trả giá vì lợi ích chung. Hàng trăm quan chức và doanh nhân đã bị hạ bệ trong những năm gần đây vì tội danh tham nhũng nhưng chỉ gần đây một số mới bị cáo buộc do “ảnh hưởng bởi vốn”. Zhou Jiangyong, cựu Bí thư Thành ủy Hàng Châu, thành phố thịnh vượng phía đông, nơi đặt trụ sở của Alibaba, đang bị điều tra về những tội danh như vậy. Ông cũng được truyền thông địa phương liên kết với các công ty liên kết với Alibaba.

Ông Tập đã đưa ra một kế hoạch “phát triển vốn có trật tự”. Cá nhân ông đã giám sát sự ra mắt của một sàn giao dịch chứng khoán mới ở Bắc Kinh vào năm 2021, tập trung vào việc chuyển các khoản đầu tư cho các nhóm công nghệ nhỏ. Các quỹ nhà nước đang huy động nhiều tiền mặt hơn bao giờ hết và đầu tư vào các công ty công nghệ tư nhân. Chương trình “những người khổng lồ nhỏ” do Bộ Công nghiệp và Công nghệ Internet phát động, đang chọn ra hàng nghìn công ty sẽ được ưu đãi thuế và tài trợ công. Theo Bloomberg, Trung Quốc có kế hoạch chi khoảng 2,3 triệu USD trong năm nay cho các dự án mới, nhiều trong số đó sẽ tập trung vào sản xuất công nghệ cao và phát triển công nghệ.

Han Wenxiu, một cố vấn kinh tế hàng đầu, gần đây cho biết cuộc trấn áp vốn gây mất trật tự không phải là để biến nó đi. Thay vào đó là về vốn theo sự lãnh đạo của Đảng. Điều này đã bắt đầu xảy ra. Chẳng hạn, các khoản đầu tư vốn tư nhân (pe) vào công nghệ tiêu dùng đã sụp đổ vào năm ngoái, trong khi các khoản đầu tư vào vi mạch và phần mềm tăng lên mức cao mới.

Ngày nay, các nhà đầu tư công nghệ để mắt đến các công ty như Sangfor và Supcon dựa vào chính sách và số lượng doanh nghiệp liên kết với nhà nước để đánh giá xem họ có hứa hẹn hay không. Các nhà phân tích tại các ngân hàng đầu tư thường cho rằng việc một công ty tham gia vào một dự án lớn của chính phủ là một tín hiệu “mua” mạnh và tránh bất cứ điều gì đi ngược lại với thông điệp của nhà nước. Kiki Yang của Bain, một nhà tư vấn cho biết: “Mỗi khi chúng tôi xem xét một lĩnh vực nào đó, các nhà đầu tư đều hỏi chúng tôi rằng liệu lĩnh vực này có bị coi là thúc đẩy bất bình đẳng hay không”.

Nhiều công ty đầu tư mạo hiểm (vc) ở Trung Quốc đang tìm thấy ít ràng buộc hơn đối với các khoản đầu tư của họ miễn là họ tập trung vào các lĩnh vực mà bên đó mong muốn — các công ty công nghệ cứng và năng lượng sạch đang phát triển với tốc độ nhanh chóng. đầu tư vc vào phẫu thuật năng lượng sạch

vào năm 2021 lên khoảng 8,7 tỷ đô la, tăng từ 5,6 tỷ đô la vào năm 2020, theo PitchBook, một công ty nghiên cứu. Một nhà đầu tư cho biết ngày càng có nhiều nhà đầu tư tư nhân hy vọng đầu tư cùng với quỹ nhà nước hoặc tìm kiếm các công ty khởi nghiệp đã sử dụng tiền của nhà nước. Đèn xanh từ nhà nước hiện là một tín hiệu thị trường mạnh mẽ.

Nhiều sự mất cân bằng trong nền kinh tế Trung Quốc – mục tiêu tấn công của ông Tập – đã nảy sinh hoặc trở nên tồi tệ hơn theo dõi của ông. Các ông trùm công nghệ chủ yếu kiếm được hàng tỷ USD trong thập kỷ qua. Ông Tập đã giám sát một trong những khoản nợ khu vực tài sản tích lũy lớn nhất trên thế giới. Chính quyền của ông đã nới lỏng các biện pháp kiểm soát cho phép làn sóng mua đầu cơ ở nước ngoài. Cuộc đàn áp quy định của ông Tập về nhiều mặt là một nỗ lực để sửa chữa những méo mó thị trường do chính sách của ông thất bại.

Một số nhà đầu tư toàn cầu có kinh nghiệm lo lắng chu kỳ sai sót và điều chỉnh sẽ lặp lại. Ít ai có thể nuốt được lời nói về “sự mở rộng vốn một cách mất trật tự”. Chỉ thông qua sự ra đời của các lực lượng thị trường và vốn nước ngoài, Trung Quốc mới xây dựng được một nhà nước tiên tiến, hiện đại. Nền công nghệ đẳng cấp thế giới của nó đã được nuôi dưỡng bởi các quỹ vc và pe toàn cầu. Một nhà đầu tư lớn cho biết, việc ông Tập và nhóm các nhà công nghệ của ông quay lưng lại với điều này, cho thấy họ đã không học được gì từ 40 năm qua. Rằng họ tin rằng họ đã sẵn sàng làm công việc của thị trường gửi tất cả các tín hiệu sai.

NO COMMENTS

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here