35 C
Hanoi
Thứ Bảy, Tháng Sáu 29, 2024

Full metal jackpot
The transition to clean energy will mint new commodity superpowers

Full metal jackpot
The transition to clean energy will mint new commodity superpowers
We look at who wins and loses
In mid-february Russia seemed on the verge of a revolution with a distinctly reddish tint. Alisher Usmanov, an oligarch, was developing Udokan, a copper mine in Siberia that required removing an entire mountain top. In the Arctic tundra Kaz Minerals, a mining firm, had raised enough cash to build Baimskaya, a rival mine so remote that it needed its own port, icebreaker and floating nuclear plant. For years the projects had been put on hold because of their immense costs. But expectations of soaring demand for copper, used in everything from grids to turbines, had boosted prices of the auburn metal, making the mines viable.

Now the copper price is even higher. But the projects are in trouble. Insiders say they are short of vital foreign equipment that has been blocked by the West after Russia’s invasion of Ukraine, and that they are starved of the funds they had expected from blacklisted Russian banks. Mr Usmanov, too, faces sanctions. A spokesman for Udokan says, “We are doing everything we can to ensure business continuity.” Yet even if the mine starts producing this year as planned, it is unclear who will buy its output. Foreigners, even the Chinese, are shunning Russian production.

As the world weans itself off dirty fuels, it must switch to cleaner energy sources. The International Energy Agency (iea), an official forecaster, predicts that wind and solar could account for 70% of power generation by 2050, up from 9% in 2020, if the world embarks on a course to become carbon-neutral by 2050. That translates into huge demand for the metals, such as cobalt, copper and nickel, that are vital for the technologies underpinning everything from electric cars to renewables; the iea reckons that the market size of such green metals would increase almost seven-fold by 2030. And much like fossil-fuel reserves, these commodities are distributed unevenly (see chart 1). Some countries have none at all. Others are blessed with vast deposits.

The metals rush will not be as big as the oil-and-gas boom that toppled King Coal after the second world war. But there are some echoes with the past. Between 1940 and 1970 the share of hydrocarbons in the energy supply of rich countries rose from 26% to nearly 70%. Once-marginal economies in the Middle East were transformed into uber-rich petrostates. Between 1970 and 1980 the gdp per person of Qatar and Saudi Arabia grew 12- and 18-fold, respectively. Bedouin villages became boom towns; fishing dhows gave way to super tankers and luxury yachts.

This time the transition will bring windfalls to countries we dub the “green-commodity superpowers”. We calculate that this club, many of which are poor economies and autocracies, could pocket more than $1.2trn in annual revenue from energy-related metals by 2040.

With the opportunity, however, come risks. As the troubled mining projects in Russia show, important investments can become victims of local conditions and geopolitics. Huge rents could corrode domestic markets and political institutions; autocrats enriched by electrodollars could make mischief beyond their borders. Saad Rahim of Trafigura, a trading firm, says the shift to clean fuels is “less an energy transition than a commodity transition”. It will be a turbulent one.

The green boom is not just another “supercycle”, as prolonged periods of high commodity prices are known. The last such cycle, early this century, was fuelled by rapid urbanisation and industrialisation in China. The combined real gdp of Brazil and Russia, two resource-rich economies, grew by two-thirds between 2000 and 2014. But the rally was largely driven by China alone. When the country’s leaders decided it should build fewer factories and flats, the commodity giants suffered. The green transition, by contrast, stems from the decisions of many governments, not one. And decarbonising the world is likely to be the job of decades.

Another big difference lies in the materials in demand. China’s splurge burned through heaps of coal, iron and steel. The green boom centres on non-ferrous metals that are more niche. Their combined annual revenues today, at $600bn, is equivalent to only a fifth of that of the bulk materials that China favoured. There may be more explosive growth to come.

To understand which commodity producers stand to win and lose from a green transition, we construct a simple scenario for the use of ten “energy-linked” commodities in 2040, assuming that global warming by 2100 stays below 2°C. Based on data from a range of industry sources, we project demand and revenue for three fossil fuels (oil, gas, coal) and seven metals (aluminium, cobalt, copper, lithium, nickel, silver and zinc) that are critical to building an electricity economy. We assume that prices remain at today’s elevated levels, prompting miners to exploit untapped deposits. And we assume that a producer’s market share in 2040 is in line with its share of known reserves.

Our findings suggest the world will be less reliant on energy-related resources in 2040 than it is today—largely because wind and sunshine, the sources of the future, are free. Total spending on our basket of ten commodities falls to 3.4% of global gdp, from 5.8% in 2021. Spending on fossil fuels, relative to world gdp, falls by half (and would shrink further were it not for gas). The revenue from green metals remains smaller, but rises from 0.5% to 0.7% of gdp. It nearly triples in absolute terms.

The number of big producers of energy-linked commodities falls over time: 48 stand to pocket sales equivalent to more than 5% of their gdp, down from 58 in 2021 (see chart 2). More than half of total spending goes towards autocracies.

You can group producers into three buckets, based on the expected change in their revenues from the ten energy-linked commodities between now and 2040. The first comprises the winners—the green superpowers. These electrostates include some rich democracies. Australia has troves of every metal included in our sample. Chile is home to 42% of the world’s lithium reserves and a quarter of its copper deposits, much of them in the Atacama desert (pictured above). Others are autocracies. Congo has 46% of global cobalt reserves (and produces 70% of the world’s output today). China is home to aluminium, copper and lithium. Poorer democracies in Asia and Latin America may also hit the jackpot. Indonesia sits on mountains of nickel. Peru holds nearly a quarter of the world’s silver.

The second bucket comprises countries with revenues that stay flat, or fall a little. It includes the low-cost members of the Organisation of the Petroleum Exporting Countries (opec)— including Iran, Iraq and Saudi Arabia—and Russia. Although oil revenue shrinks, their share of it expands from 45% today to 57% in 2040. Other countries, such as America, Brazil and Canada, lose fossil-fuel earnings but are able to tap vast mineral deposits.

Higher-cost petrostates lose the most. Many oil-rich nations in north Africa (Algeria, Egypt), sub-Saharan Africa (Angola, Nigeria) and Europe (Britain, Norway) see their revenues shrivel. Small states like South Sudan, Timor Leste and Trinidad have theirs hit hard. The pain does not spare some Gulf states: the proceeds captured by Bahrain and Qatar, for instance, decline by a fifth or more.

What might prevent the new commodity superpowers emerging? The key ingredient is capital spending. The iea estimates that major mines that came online in the past decade took, on average, 16 years to build. To meet booming demand by 2040, the industry must splash out on new projects now. The sums required are big. Julian Kettle of Wood Mackenzie, a consultancy, reckons $2trn must be spent on green-metal exploration and production (e&p) by 2040. Recent projects suggest digging out enough copper and nickel alone would require $250bn-350bn in capital expenditure (capex) well before 2030.

Pedal to the metal

Some of the outlay is taking place. Anglo American, a miner, aims to expand its copper output by 50-60% by 2030. “We will deliver our part of the bargain,” says Mark Cutifani, its boss. Many others will not. Burnt by the commodity crash of the mid-2010s, mining majors have reduced investment. Liberum Capital, an investment bank, calculates that annual copper e&p capex has fallen by half since 2014, to $14bn. As prices rise, so do profits. But cash is being given back to investors rather than redeployed. “Supply growth has almost become a dirty word,” says Stephen Gill of Pala Investments, a venture-capital firm.

Only China is spending a lot. In Kolwezi, in Congo’s cobalt belt, barefoot children greet all foreigners with shouts of “ni hao”. Chinese groups have nabbed most big commercial deposits; Albert Abel, an artisanal miner, complains they have bought most small mines too. Glencore, an adventurous Swiss trader, is the only Western firm to have a foothold. In Indonesia Chinese miners are clearing swathes of rainforest to dig out nickel.

The capex drought is a result of three daunting problems: the industry’s limited firepower, diminishing investment returns and rising political risk. Start with firepower. Though what miners must spend over two decades is equivalent to only four years of typical oil e&p capex, it still seems beyond the capacity of the comparatively tiny sector. Even big miners can only fund one serious project at a time.

This might be fixed by tapping capital providers beyond the majors’ usually cautious public-market investors. These could include vertically integrated manufacturers that rely on scarce minerals. Tesla, an electric-car maker, has promised to buy the future nickel production of mines in Australia, Minnesota and New Caledonia. Private-equity firms and state-backed national champions tasked with securing supply could also chip in.

A second problem is the worsening quality of mineral deposits. Udokan says it is the last potential mine with copper content above 1% of the rock. The average grade of Chilean copper has fallen by 30% over the past 15 years, to 0.7%. Lower grades are pushing up extraction and processing costs (and carbon emissions). “Today we use 16 times more energy to make the same pound of copper as we did 100 years ago,” says Mr Cutifani.

Innovation may help. Last year bhp, another miner, and Equinor, Norway’s state-backed energy firm, invested in an artificial-intelligence startup that sifts through 20m pages of state and scientific archives to identify where new deposits might lie. In time technological breakthroughs could even make exploring sea floors profitable. The world’s 67,000km of mid-ocean ridges contain a lot of copper, cobalt and other minerals. This, too, could mint electro states: Fiji (8%) and Norway (5.5%) hold the most economic rights to those ridges.

Yet innovation also makes future returns less certain. The durably high prices that miners need to invest will also encourage big buyers to seek alternatives to the dearest metals. Tesla’s batteries include less than 5% cobalt, down from one-third just a few years ago. Innovation could also facilitate recycling. By 2040, the iea reckons, extracting cobalt from old batteries could help meet 12% of total demand.

Game of stones

Perhaps the biggest risk to investment comes from politics. The minerals mania stands to make some poor economies rich overnight. The story of commodity booms over centuries, including the hydrocarbon bonanza, shows that this resource blessing can also be a curse, which could in turn discourage further investment.

Gigantic oil rents have made many countries unstable. Rival factions vie to control riches, fuelling inequality and strife. Vast dollar inflows buoy local currencies, crushing exporters. Debt binges during boom times trigger fiscal crises when the cycle turns. Resentful populations make domestic politics even more fractious. Take Nigeria. In 1965 it exported ten different commodities, from cocoa to tin. Two decades of oil discoveries later, petroleum accounted for 97% of its merchandise exports, and had contributed to political instability.

The worry now is that history repeats itself. Some electrostates are poorly equipped to manage windfalls. The majority of the world’s 96 commodity-linked sovereign-wealth funds are backed by sales of fossil fuels; only seven green-metals exporters have established rainy-day funds, according to Global swf, a data provider. That is despite a big need for them: much of the spending on metals is expected to take place by 2050, after which demand will ebb and exporters could face leaner times.

Even the prospect of a bonanza could tempt governments to extract more rents from firms. Some tensions are already emerging. Rio Tinto, the world’s second-largest miner, was able to restart a long-stranded Mongolian project only after agreeing to write off $2.4bn in loans to the government. In January Serbia withdrew the firm’s exploration permits after protests over plans for a big lithium mine. Peru’s new leftist president is mulling higher taxes; one of its biggest copper mines has been blockaded for weeks by locals demanding a share of profits. Chile is debating nationalising copper and lithium as it works on a new constitution.

This volatile environment suggests metals may have to become pricier still before foreign firms think it worth taking a gamble. Price rises so far have already sent some Western miners to frontiers once deemed too perilous to explore. On March 20th Barrick Gold, a Canadian firm, signed a deal to invest $10bn in a copper mine on Pakistan’s border with Iran and Afghanistan. bhp is returning to Africa with an investment in Tanzania.

But prices may still not be high enough. Last year Ivan Glasenberg, then Glencore’s boss, said copper may have to hit $15,000 a tonne, up from today’s record $10,000, to truly incentivise new supply. The higher prices go, however, the more they run the risk of depressing demand, or making local politics yet more volatile. Either could cause investment to stall again.

Many would-be green giants know they can help avoid climate catastrophe. “If we stop mining, we won’t be able to cut emissions,” says Juan Carlos Jobet, a former energy minister of Chile. To realise their super powers, though, they will need to break the curse. 

Jackpot toàn kim loại
Quá trình chuyển đổi sang năng lượng sạch sẽ tạo ra những siêu cường hàng hóa mới
Chúng ta xem ai thắng ai thua
Vào giữa tháng 2, nước Nga dường như đang trên bờ vực của một cuộc cách mạng với sắc đỏ rõ rệt. Alisher Usmanov, một nhà tài phiệt, đang phát triển Udokan, một mỏ đồng ở Siberia đòi hỏi phải dỡ bỏ toàn bộ đỉnh núi. Tại lãnh nguyên Bắc Cực Kaz Minerals, một công ty khai thác mỏ, đã huy động đủ tiền mặt để xây dựng Baimskaya, một mỏ đối thủ ở xa đến mức cần có cảng riêng, tàu phá băng và nhà máy hạt nhân nổi. Trong nhiều năm, các dự án đã bị đình trệ vì chi phí quá lớn. Nhưng kỳ vọng về nhu cầu đồng tăng vọt, được sử dụng trong mọi thứ, từ lưới điện đến tua-bin, đã làm tăng giá kim loại màu nâu vàng, khiến các mỏ khai thác trở nên khả thi.

Bây giờ giá đồng thậm chí còn cao hơn. Nhưng các dự án đang gặp khó khăn. Những người trong cuộc nói rằng họ đang thiếu các thiết bị quan trọng của nước ngoài đã bị phương Tây phong tỏa sau cuộc xâm lược của Nga vào Ukraine và họ bị thiếu nguồn tiền mà họ mong đợi từ các ngân hàng Nga nằm trong danh sách đen. Ông Usmanov cũng phải đối mặt với các lệnh trừng phạt. Một phát ngôn viên của Udokan cho biết, “Chúng tôi đang làm mọi thứ có thể để đảm bảo hoạt động kinh doanh liên tục.” Tuy nhiên, ngay cả khi mỏ bắt đầu sản xuất trong năm nay theo kế hoạch, vẫn chưa rõ ai sẽ mua sản lượng của nó. Người nước ngoài, thậm chí cả người Trung Quốc, đang né tránh sản xuất của Nga.

Khi thế giới tự loại bỏ các nhiên liệu bẩn, nó phải chuyển sang các nguồn năng lượng sạch hơn. Cơ quan Năng lượng Quốc tế (iea), một cơ quan dự báo chính thức, dự đoán rằng gió và năng lượng mặt trời có thể chiếm 70% sản lượng điện vào năm 2050, tăng từ 9% vào năm 2020, nếu thế giới bắt tay vào quá trình trở nên trung hòa carbon vào năm 2050. Điều đó dẫn đến nhu cầu rất lớn đối với các kim loại, chẳng hạn như coban, đồng và niken, vốn rất quan trọng đối với các công nghệ làm nền tảng cho mọi thứ, từ ô tô điện đến năng lượng tái tạo; iea tính toán rằng quy mô thị trường của những kim loại xanh như vậy sẽ tăng gần bảy lần vào năm 2030. Và giống như dự trữ nhiên liệu hóa thạch, những mặt hàng này được phân phối không đồng đều (xem biểu đồ 1). Một số quốc gia không có. Những người khác được may mắn với số tiền gửi lớn.

Cơn sốt kim loại sẽ không lớn bằng sự bùng nổ dầu khí đã lật đổ King Coal sau chiến tranh thế giới thứ hai. Nhưng có một số dư âm với quá khứ. Từ năm 1940 đến năm 1970, tỷ lệ hydrocacbon trong nguồn cung cấp năng lượng của các nước giàu đã tăng từ 26% lên gần 70%. Các nền kinh tế cận biên một thời ở Trung Đông đã được chuyển đổi thành các nhà máy dầu khí giàu có. Từ năm 1970 đến 1980, gdp / người của Qatar và Ả Rập Xê Út đã tăng lần lượt 12 và 18 lần. Những ngôi làng Bedouin trở thành những thị trấn bùng nổ; những chiếc thuyền câu cá đã nhường chỗ cho siêu tàu chở dầu và du thuyền sang trọng.

Lần chuyển đổi này sẽ mang lại nhiều may mắn cho các quốc gia mà chúng tôi gọi là “siêu cường hàng hóa xanh”. Chúng tôi tính toán rằng câu lạc bộ này, nhiều trong số đó là các nền kinh tế nghèo và chế độ chuyên quyền, có thể bỏ túi hơn 1,2 triệu đô la doanh thu hàng năm từ các kim loại liên quan đến năng lượng vào năm 2040.

Cơ hội đi đôi với rủi ro. Khi các dự án khai thác gặp khó khăn ở Nga cho thấy, các khoản đầu tư quan trọng có thể trở thành nạn nhân của điều kiện địa phương và địa chính trị. Giá thuê khổng lồ có thể ăn mòn thị trường trong nước và các thể chế chính trị; những kẻ chuyên quyền làm giàu bằng tiền điện tử có thể làm cho những trò nghịch ngợm vượt ra ngoài biên giới của họ. Saad Rahim của Trafigura, một công ty thương mại, cho biết việc chuyển đổi sang nhiên liệu sạch là “chuyển đổi năng lượng ít hơn là chuyển đổi hàng hóa”. Nó sẽ là một trong những sóng gió.

Sự bùng nổ xanh không chỉ là một “siêu vòng quay” khác, khi mà giá cả hàng hóa cao kéo dài đã được biết đến. Chu kỳ cuối cùng như vậy, vào đầu thế kỷ này, được thúc đẩy bởi quá trình đô thị hóa và công nghiệp hóa nhanh chóng ở Trung Quốc. Gdp thực kết hợp của Brazil và Nga, hai nền kinh tế giàu tài nguyên, đã tăng 2/3 từ năm 2000 đến năm 2014. Nhưng đà tăng chủ yếu do Trung Quốc thúc đẩy. Khi các nhà lãnh đạo của đất nước quyết định nên xây dựng ít nhà máy và căn hộ hơn, những người khổng lồ hàng hóa đã phải chịu đựng. Ngược lại, quá trình chuyển đổi xanh bắt nguồn từ các quyết định của nhiều chính phủ chứ không phải một. Và khử cacbon trên thế giới có thể sẽ là công việc của nhiều thập kỷ.

Một sự khác biệt lớn khác nằm ở vật liệu theo yêu cầu. Sự bùng nổ của Trung Quốc được đốt cháy qua những đống than, sắt và thép. Sự bùng nổ xanh tập trung vào các kim loại màu có nhiều thị trường ngách hơn. Tổng doanh thu hàng năm của họ hiện nay, ở mức 600 tỷ đô la, chỉ tương đương với một phần năm doanh thu từ vật liệu rời mà Trung Quốc ưa chuộng. Có thể có nhiều sự phát triển bùng nổ hơn sắp tới.

Để hiểu được nhà sản xuất hàng hóa nào sẽ thắng và thua trong quá trình chuyển đổi xanh, chúng tôi xây dựng một kịch bản đơn giản cho việc sử dụng mười mặt hàng “liên kết năng lượng” vào năm 2040, với giả định rằng sự nóng lên toàn cầu vào năm 2100 vẫn ở mức dưới 2 ° C. Dựa trên dữ liệu từ nhiều nguồn trong ngành, chúng tôi dự đoán nhu cầu và doanh thu đối với ba loại nhiên liệu hóa thạch (dầu, khí đốt, than đá) và bảy kim loại (nhôm, coban, đồng, lithium, niken, bạc và kẽm) rất quan trọng để xây dựng kinh tế điện. Chúng tôi giả định rằng giá vẫn ở mức cao của ngày hôm nay, khiến các thợ mỏ khai thác các khoản tiền gửi chưa được khai thác. Và chúng tôi giả định rằng thị phần của một nhà sản xuất vào năm 2040 phù hợp với thị phần dự trữ đã biết của họ.

Phát hiện của chúng tôi cho thấy thế giới sẽ ít phụ thuộc vào các nguồn liên quan đến năng lượng hơn vào năm 2040 so với hiện nay — phần lớn là vì gió và nắng, những nguồn của tương lai, là miễn phí. Tổng chi tiêu cho rổ mười mặt hàng của chúng tôi giảm xuống còn 3,4% gdp toàn cầu, từ 5,8% vào năm 2021. Chi tiêu cho nhiên liệu hóa thạch, so với gdp thế giới, giảm một nửa (và sẽ giảm hơn nữa nếu không dành cho khí đốt). Doanh thu từ kim loại xanh vẫn nhỏ hơn, nhưng tăng từ 0,5% lên 0,7% gdp. Nó gần như tăng gấp ba lần về mặt tuyệt đối.

Số lượng các nhà sản xuất lớn hàng hóa liên kết với năng lượng giảm theo thời gian: 48 nhà sản xuất bỏ túi tương đương hơn 5% gdp của họ, giảm so với 58 vào năm 2021 (xem biểu đồ 2). Mor

e hơn một nửa tổng chi tiêu dành cho các chế độ chuyên quyền.

Bạn có thể nhóm các nhà sản xuất thành ba nhóm, dựa trên sự thay đổi dự kiến ​​trong doanh thu của họ từ mười mặt hàng liên kết với năng lượng từ nay đến năm 2040. Nhóm đầu tiên bao gồm những người chiến thắng – các siêu cường xanh. Các điện cực này bao gồm một số nền dân chủ phong phú. Úc có rất nhiều kim loại có trong mẫu của chúng tôi. Chile là nơi có 42% trữ lượng lithium của thế giới và một phần tư trữ lượng đồng, phần lớn nằm trong sa mạc Atacama (hình trên). Những người khác là các chế độ chuyên quyền. Congo có 46% trữ lượng coban toàn cầu (và sản xuất 70% sản lượng của thế giới ngày nay). Trung Quốc là quê hương của nhôm, đồng và lithium. Các nền dân chủ kém hơn ở châu Á và châu Mỹ Latinh cũng có thể trúng số độc đắc. Indonesia nằm trên núi niken. Peru nắm giữ gần một phần tư lượng bạc của thế giới.

Nhóm thứ hai bao gồm các quốc gia có doanh thu không đổi hoặc giảm một chút. Nó bao gồm các thành viên chi phí thấp của Tổ chức Các nước Xuất khẩu Dầu mỏ (opec) – bao gồm Iran, Iraq và Saudi Arabia – và Nga. Mặc dù doanh thu từ dầu mỏ giảm nhưng tỷ trọng của họ tăng từ 45% hiện nay lên 57% vào năm 2040. Các quốc gia khác, chẳng hạn như Mỹ, Brazil và Canada, mất thu nhập từ nhiên liệu hóa thạch nhưng vẫn có thể khai thác các mỏ khoáng sản rộng lớn.

Các công ty dầu khí chi phí cao hơn thua lỗ nhiều nhất. Nhiều quốc gia giàu dầu mỏ ở Bắc Phi (Algeria, Ai Cập), châu Phi cận Sahara (Angola, Nigeria) và châu Âu (Anh, Na Uy) thấy doanh thu của họ giảm sút. Các quốc gia nhỏ như Nam Sudan, Timor Leste và Trinidad đã bị ảnh hưởng nặng nề. Nỗi đau không phụ thuộc vào một số quốc gia vùng Vịnh: chẳng hạn, số tiền thu được từ Bahrain và Qatar, giảm từ 1/5 trở lên.

Điều gì có thể ngăn cản các siêu cường hàng hóa mới nổi lên? Thành phần quan trọng là chi tiêu vốn. Iea ước tính rằng các mỏ lớn đi vào hoạt động trong thập kỷ qua trung bình mất 16 năm để xây dựng. Để đáp ứng nhu cầu bùng nổ vào năm 2040, ngành công nghiệp phải tung ra các dự án mới ngay từ bây giờ. Số tiền cần thiết là lớn. Julian Kettle của Wood Mackenzie, một công ty tư vấn, ước tính phải chi 2 triệu đô la cho hoạt động thăm dò và sản xuất kim loại xanh (e & p) vào năm 2040. Các dự án gần đây cho thấy chỉ riêng việc đào đủ đồng và niken sẽ cần 250 tỷ – 350 tỷ đô la chi phí đầu tư (capex) trước năm 2030.

Đạp kim loại
Một số tiền đang diễn ra. Người khai thác Anglo American, đặt mục tiêu mở rộng sản lượng đồng lên 50-60% vào năm 2030. “Chúng tôi sẽ thực hiện một phần món hời của mình,” Mark Cutifani, ông chủ của công ty cho biết. Nhiều người khác sẽ không. Bị ảnh hưởng bởi sự sụp đổ của hàng hóa vào giữa những năm 2010, các chuyên gia khai thác mỏ đã giảm đầu tư. Liberum Capital, một ngân hàng đầu tư, tính toán rằng chi phí đồng e & p hàng năm đã giảm một nửa kể từ năm 2014, xuống còn 14 tỷ đô la. Khi giá cả tăng, lợi nhuận cũng vậy. Nhưng tiền mặt đang được trao lại cho các nhà đầu tư hơn là được triển khai lại. Stephen Gill của Pala Investments, một công ty đầu tư mạo hiểm, nói: “Tăng trưởng nguồn cung gần như đã trở thành một từ bẩn thỉu.

Chỉ có Trung Quốc là chi tiêu rất nhiều. Ở Kolwezi, trong vành đai coban của Congo, trẻ em đi chân trần chào đón tất cả người nước ngoài bằng tiếng hét “ni hao”. Các nhóm Trung Quốc đã chiếm được hầu hết các khoản tiền gửi thương mại lớn; Albert Abel, một thợ khai thác thủ công, phàn nàn rằng họ cũng đã mua hầu hết các mỏ nhỏ. Glencore, một thương nhân người Thụy Sĩ ưa mạo hiểm, là công ty phương Tây duy nhất có chỗ đứng. Tại Indonesia, các thợ mỏ Trung Quốc đang phát quang rừng nhiệt đới để khai thác niken.

Hạn hán ở mũi đất là kết quả của ba vấn đề khó khăn: hỏa lực hạn chế của ngành, lợi nhuận đầu tư giảm dần và rủi ro chính trị gia tăng. Bắt đầu bằng hỏa lực. Mặc dù những gì mà các công ty khai thác phải bỏ ra trong hơn hai thập kỷ chỉ tương đương với bốn năm khai thác dầu mỏ điển hình, nhưng dường như nó vẫn vượt quá khả năng của lĩnh vực tương đối nhỏ. Ngay cả những người khai thác lớn cũng chỉ có thể tài trợ cho một dự án nghiêm túc tại một thời điểm.

Điều này có thể được khắc phục bằng cách khai thác các nhà cung cấp vốn ngoài các nhà đầu tư thị trường công thường thận trọng của các chuyên gia lớn. Chúng có thể bao gồm các nhà sản xuất tích hợp theo chiều dọc dựa vào khoáng sản khan hiếm. Tesla, một nhà sản xuất ô tô điện, đã hứa mua sản lượng niken trong tương lai của các mỏ ở Úc, Minnesota và New Caledonia. Các công ty cổ phần tư nhân và các nhà vô địch quốc gia được nhà nước hậu thuẫn được giao nhiệm vụ đảm bảo nguồn cung cũng có thể tham gia.

Một vấn đề thứ hai là chất lượng của các mỏ khoáng sản ngày càng xấu đi. Udokan cho biết đây là mỏ tiềm năng cuối cùng có hàm lượng đồng trên 1% đá. Cấp trung bình của đồng Chile đã giảm 30% trong 15 năm qua, xuống 0,7%. Các lớp thấp hơn đang đẩy chi phí khai thác và xử lý (và lượng khí thải carbon) lên cao. Ông Cutifani nói: “Ngày nay, chúng ta sử dụng năng lượng nhiều hơn gấp 16 lần để tạo ra một pound đồng như cách chúng ta đã làm cách đây 100 năm.

Đổi mới có thể hữu ích. Năm ngoái, bhp, một công ty khai thác khác và Equinor, công ty năng lượng được nhà nước ủng hộ của Na Uy, đã đầu tư vào một công ty khởi nghiệp trí tuệ nhân tạo, sàng lọc qua 20 triệu trang lưu trữ nhà nước và khoa học để xác định vị trí các khoản tiền gửi mới có thể nằm ở đâu. Những đột phá về công nghệ theo thời gian thậm chí có thể khiến việc khám phá các tầng biển trở nên sinh lợi. 67.000 km rặng núi giữa đại dương trên thế giới

chứa nhiều đồng, coban và các khoáng chất khác. Điều này cũng có thể tạo ra các bang điện tử: Fiji (8%) và Na Uy (5,5%) nắm giữ quyền kinh tế nhất đối với các rặng núi đó.

Tuy nhiên, sự đổi mới cũng làm cho lợi nhuận trong tương lai ít chắc chắn hơn. Mức giá cao đáng kể mà các thợ mỏ cần đầu tư cũng sẽ khuyến khích những người mua lớn tìm kiếm các lựa chọn thay thế cho các kim loại thân yêu nhất. Pin của Tesla bao gồm ít hơn 5% coban, giảm so với một phần ba chỉ vài năm trước đây. Đổi mới cũng có thể tạo điều kiện cho việc tái chế. Vào năm 2040, iea ước tính, chiết xuất coban từ pin cũ có thể giúp đáp ứng 12% tổng nhu cầu.

Trò chơi đá
Có lẽ rủi ro lớn nhất đối với đầu tư đến từ chính trị. Khoáng sản hưng phấn có thể làm cho một số nền kinh tế nghèo giàu lên chỉ sau một đêm. Câu chuyện bùng nổ hàng hóa qua nhiều thế kỷ, bao gồm cả bonanza hyđrocacbon, cho thấy rằng nguồn tài nguyên dồi dào này cũng có thể là một lời nguyền, do đó có thể không khuyến khích đầu tư thêm.

Giá thuê dầu khổng lồ đã khiến nhiều quốc gia bất ổn. Các phe phái đối thủ cạnh tranh để kiểm soát sự giàu có, thúc đẩy sự bất bình đẳng và xung đột. Dòng vốn đồng đô la lớn thúc đẩy các đồng nội tệ, đè bẹp các nhà xuất khẩu. Nợ nần chồng chất trong thời kỳ bùng nổ gây ra khủng hoảng tài khóa khi chu kỳ quay vòng. Dân chúng phẫn nộ làm cho chính trị trong nước trở nên tồi tệ hơn. Đi Nigeria. Năm 1965, nó xuất khẩu mười mặt hàng khác nhau, từ ca cao đến thiếc. Hai thập kỷ sau khi phát hiện ra dầu mỏ, dầu mỏ chiếm 97% xuất khẩu hàng hóa của nước này và đã góp phần gây ra bất ổn chính trị.

Điều đáng lo ngại bây giờ là lịch sử lặp lại chính nó. Một số điện cực được trang bị kém để kiểm soát lượng gió. Phần lớn trong số 96 quỹ tài sản có chủ quyền liên quan đến hàng hóa của thế giới được hỗ trợ bởi việc bán nhiên liệu hóa thạch; Theo Global swf, một nhà cung cấp dữ liệu, chỉ có bảy nhà xuất khẩu kim loại xanh thành lập quỹ ngày mưa. Đó là bất chấp nhu cầu lớn đối với họ: phần lớn chi tiêu cho kim loại dự kiến ​​sẽ diễn ra vào năm 2050, sau đó nhu cầu sẽ giảm xuống và các nhà xuất khẩu có thể phải đối mặt với thời gian gầy hơn.

Thậm chí, viễn cảnh về một thương vụ có thể cám dỗ các chính phủ trích thêm tiền thuê từ các công ty. Một số căng thẳng đã nổi lên. Rio Tinto, công ty khai thác lớn thứ hai thế giới, đã có thể khởi động lại một dự án Mông Cổ bị mắc kẹt từ lâu chỉ sau khi đồng ý xóa 2,4 tỷ đô la cho chính phủ vay. Vào tháng 1, Serbia đã rút giấy phép thăm dò của công ty sau khi phản đối về kế hoạch khai thác mỏ lithium lớn. Tổng thống cánh tả mới của Peru đang cân nhắc mức thuế cao hơn; một trong những mỏ đồng lớn nhất của nó đã bị phong tỏa trong nhiều tuần bởi người dân địa phương yêu cầu chia sẻ lợi nhuận. Chile đang tranh luận về việc quốc hữu hóa đồng và lithium khi nước này thực hiện theo hiến pháp mới.

Môi trường đầy biến động này cho thấy kim loại vẫn có thể trở nên đắt hơn trước khi các công ty nước ngoài nghĩ rằng nó đáng để tham gia một canh bạc. Giá tăng cho đến nay đã khiến một số thợ mỏ phương Tây đến biên giới từng được coi là quá nguy hiểm để khám phá. Vào ngày 20 tháng 3, Barrick Gold, một công ty của Canada, đã ký một thỏa thuận đầu tư 10 tỷ đô la vào một mỏ đồng ở biên giới của Pakistan với Iran và Afghanistan. bhp đang quay trở lại châu Phi với khoản đầu tư vào Tanzania.

Nhưng giá có thể vẫn chưa đủ cao. Năm ngoái, Ivan Glasenberg, ông chủ của Glencore, cho biết giá đồng có thể phải đạt mức 15.000 đô la một tấn, tăng so với mức kỷ lục 10.000 đô la của ngày hôm nay, để thực sự khuyến khích nguồn cung mới. Tuy nhiên, giá càng cao thì càng có nguy cơ làm giảm nhu cầu hoặc làm cho chính trị địa phương trở nên bất ổn hơn. Hoặc có thể khiến đầu tư bị đình trệ một lần nữa.

Nhiều người khổng lồ xanh biết rằng họ có thể giúp tránh thảm họa khí hậu. Juan Carlos Jobet, cựu bộ trưởng năng lượng của Chile cho biết: “Nếu chúng tôi ngừng khai thác, chúng tôi sẽ không thể cắt giảm lượng khí thải. Tuy nhiên, để nhận ra siêu năng lực của mình, họ sẽ cần phải phá bỏ lời nguyền.

Related Articles

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here
Captcha verification failed!
CAPTCHA user score failed. Please contact us!

Stay Connected

0FansLike
3,912FollowersFollow
0SubscribersSubscribe

Latest Articles